Kỷ nguyên ươm tạo: hải đăng vẫn sáng giữa dòng chảy

Lượt xem:


Tháng Mười Một lại về, dịu dàng như một khúc dạo đầu của mùa tri ân. Mùa Hiến chương năm nay, trong tâm khảm người cầm phấn, mang một hương vị thật khác – hương vị của sự giao hòa giữa hai miền ký ức, hai miền thiên nhiên. Sáng nay, gió biển miền Trung ùa về mặn mòi và phóng khoáng, mang theo hơi thở của đại dương xanh thẳm, nơi những con thuyền tri thức vẫn đang rẽ sóng. Giữa làn gió ấy, tôi bỗng nhận ra một mùi hương khác, quen thuộc và trầm tĩnh hơn – hương trầm thoảng nhẹ của núi rừng phía Tây Quảng Ngãi, những buổi sớm sương và tiếng trống trường ngân dài trong mây.

Hai miền đất, hai mạch hương, như gặp nhau trong một bản hòa tấu diệu kỳ của đất và người, của truyền thống và đổi mới. Và trong khoảnh khắc lắng đọng ấy, tôi chợt hiểu: cái vị hòa quyện giữa gió biển và hương rừng kia cũng chính là vị của lòng người làm giáo dục hôm nay – kiên cường, đằm sâu, khoáng đạt mà thiết tha. Giữa sự chuyển mình của thời cuộc, ngành giáo dục đang lặng lẽ tỏa sáng, không chỉ là nơi lưu giữ hồn xưa, mà còn là ngọn hải đăng vững chãi nơi đầu sóng, mở lối cho những mùa ươm tạo mới.

Ảnh minh họa

Tôi, một giáo viên Ngữ văn, bước chầm chậm trên sân trường quen thuộc. Chiếc áo dài truyền thống phơ phất theo nhịp chân, cảm nhận rõ sự rung động dưới mỗi viên gạch. Dưới chân là cội nguồn đã nuôi dưỡng bao thế hệ, trên đầu là bầu trời cao vời vợi, mang theo khát vọng của cả một ngành đang đổi thay từng ngày.

Công cuộc sáp nhập, tinh gọn, chuyển đổi số… tất cả không phải là sự xáo trộn, mà là một phép thử về ý chí và tầm nhìn. Chúng tôi không chỉ là những người “lái đò” đưa khách qua sông theo lối mòn cũ, mà giờ đây, chúng tôi đang cầm trên tay một bản đồ định vị toàn cầu. Mỗi chiến lược được đặt ra, từ việc đưa Tiếng Anh vào giảng dạy như ngôn ngữ thứ hai, đến việc ứng dụng công nghệ để “số hóa” bài giảng, đều là những cánh buồm căng gió, sẵn sàng đưa con thuyền tri thức Việt Nam vươn ra đại dương lớn.

Là giáo viên Ngữ văn, tôi luôn kiếm tìm cái đẹp, cái sâu sắc trong từng con chữ. Nhưng giờ đây, tôi tìm thấy cái đẹp ấy trong chính sự chuyển mình của nền giáo dục. Cái đẹp của sự dũng cảm thay đổi, của tinh thần không ngại khó để hội nhập, để nâng tầm tri thức. Việc chủ động tiếp cận công nghệ, trở thành những “trường học ươm tạo” (Incubator School) trong hệ sinh thái toàn cầu, không chỉ là danh hiệu. Đó là lời khẳng định về chất lượng nhân lực chúng tôi đang đào tạo – những công dân toàn cầu có khả năng sử dụng ngoại ngữ, có tư duy số và logic vững vàng. Tôi yêu khoảnh khắc đứng trên bục giảng, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của học trò. Ánh mắt trong trẻo, hồn nhiên ấy là minh chứng cho một tương lai rộng mở, nơi các em không còn bị giới hạn bởi không gian địa lý. Trong đôi mắt ấy, không còn sự chênh vênh của những chuyến đò ven bờ, mà là ánh sáng tự tin của người cầm bản đồ, sẵn sàng chinh phục đại dương. Giữa những suy tư miên man ấy, một hình ảnh chợt lóe lên trong ký ức, ấm áp như ngọn lửa giữa chiều đông.

Đó là một buổi chiều rất muộn, khi tôi đang chuẩn bị rời lớp học, một cậu học trò cũ, giờ đã là một chuyên gia phần mềm thành đạt ở TP Hồ Chí Minh bất chợt gọi điện. Giọng cậu vỡ òa qua đường dây điện thoại, không phải vì khó khăn, mà vì một niềm vui bất ngờ. Cậu kể, không cần hoa mỹ, chỉ bằng những lời nói mộc mạc: “Cô ơi, em vừa đọc tin về những đổi mới trong ngành giáo dục tỉnh nhà, về chiến lược chuyển đổi số và nâng cao chất lượng. Em thấy hạnh phúc vô cùng. Em bay cao được hôm nay, tự tin dùng tiếng Anh, dùng công nghệ để kiếm sống, là nhờ cặp cánh nền tảng mà thầy cô bao thế hệ đã tận tâm chắp vá. Em đi xa mấy, cũng luôn dõi theo những bước đi của ngành. Thấy nơi đã nuôi dưỡng mình khởi sắc, đổi mới mạnh mẽ, em thấy hạnh phúc như chính mình vừa đạt được thành tựu vậy.”

Đó không phải là một câu chuyện dài, đó chỉ là một lời tâm sự ngắn gọn nhưng sâu lắng, một lời hồi đáp từ quá khứ vọng về hiện tại. Cậu không chỉ biết ơn, cậu còn hạnh phúc vì sự khởi sắc, đổi mới của nơi đã nuôi dưỡng mình. Đó chính là ý nghĩa đích thực của công cuộc giáo dục: tạo ra những con người không chỉ thành công, mà còn biết yêu thương và tự hào về cội nguồn.

Lời nói của cậu học trò ấy, đối với tôi, đáng giá hơn bất cứ giải thưởng nào. Nó chứng minh rằng, công cuộc ươm tạo của chúng tôi đã thành công: ươm tạo tri thức, ươm tạo nhân cách, và ươm tạo cả tình yêu với sự phát triển của quê hương.

Buổi chiều thu dần buông, ánh đèn phố đã bật sáng, hắt lên những hàng cây vừa mang vị gió biển, vừa mang hương trầm rừng sâu. Trong mùa Hiến chương đầu tiên của một hành trình mới, với tư cách là một người giáo viên, tôi xin được gói ghém tất cả niềm tự hào, sự biết ơn và khát vọng đổi mới vào trong từng con chữ. Chúng tôi – những người làm giáo dục – sẽ tiếp tục giữ vững tinh thần tiên phong, giữ vững sự đoàn kết, để mỗi ngày đến trường là một ngày gieo thêm những hạt giống trí tuệ. Có những điều bình thường, đến một ngày lại hóa thành điều ta thương nhất. Và con thuyền giáo dục dù có đi xa đến đâu trên đại dương tri thức, thì trái tim còn yêu thương, vẫn mãi là hải đăng soi lối.

Tin  & ảnh: Cao Thanh Nhàn – Giáo viên Trường THCS THSP Lý Tự Trọng – Quảng Ngãi